Lòng Người | Jesus I Love | Suy Niệm | Nhạc Tôn Giáo | Thánh Ca | Cầu Nguyện Mỗi Ngày

   Chúng ta cùng suy ngẫm câu chuyện của Trang Tử, chuyện kể rằng:
    Có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ kia mới đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ.
    Ngán thay, trước khi chết có trăng trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới của mình mong đợi.
      Người đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ 7 x 7 = 49 ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời.
      Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ 3 ngày sau, người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.

      Thế rồi được 7 ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho nhân tình ăn.
      Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết.
      Người đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), là một hiền triết của Phương Đông. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần 2000 năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ con người”.

       Có câu đố rằng:
       Cái gì dài nhất?
       Cái gì rộng nhất?
       Cái gì sâu nhất?
       Cái gì đen nhất?
       Có thể bạn sẽ trả lời:
      Con đường dài nhất, cái miệng rộng nhất, biển cả sâu nhất, cái hũ đóng nút là đen nhất. Nhưng rồi có thể bạn cũng sẽ trả lời rằng đó là "LÒNG NGƯỜI". Lòng người là thứ mà không thể lường được. Bởi thế mà nhà triết học Socrate đã nói: “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Vì con người của ngày hôm nay đã khác con người ngày hôm qua. Nguồn nước của dòng sông ngày hôm nay cũng không không còn là nguồn nước của hôm qua.
      Dường như hình thức bên ngoài của con người là lớp ngụy trang tốt cho lòng con người. Bên ngoài thì đẹp đẽ nhưng có thể bên trong đang toan tính trăm điều nham hiểm. Bên ngoài thì thơn thớt nói cười nhưng bên trong đang muốn đâm dao vào người ta. Có nhiều người ta gặp thấy họ thật hào nhoáng. Họ nói hay, nói nhiều điều cao cả nhưng rồi thật buồn một thời gian ta thấy lòng họ không được như vẻ bề ngoài của họ. Câu: Thời gian sẽ trả lời cho mọi câu hỏi vẫn thật đúng! 


     Qua chuyện trên, Ta thấy là lòng dạ con người thì như giấy, không thể chịu thử lửa. Giấy thì dễ nhàu và dễ bị bẩn. Cái quan trọng là chúng ta nên nâng niu để cho tấm giấy đó đẹp hơn. Suy nghĩ tích cực về người khác và giúp họ tẩy trắng dần tấm giấy bằng cách góp ý tế nhị với tình yêu thương mong cho tất cả đều tốt đẹp. Ai cũng có mặt tốt mặt xấu vì vậy ta cũng không nên "xăm soi" khuyết điểm của người khác mà nhìn họ với một ý nghĩ tốt đẹp và bằng tình yêu thương. 
     Lạy Chúa xin cho con biết rằng lòng con người thì chóng thay đổi nhưng lòng Chúa thì mãi mãi sắt son, mãi mãi yêu thương và cho con người cơ hội trở về với cội nguồn tin yêu. Amen.

Theo : Trần Minh Châu

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top